cha
ngồi bủ rủ khóc than trời
màn đêm
âm thầm che nổi nhớ
thương con cha xót
tiếc cho đời.
Một buổi qua ngày,
một buổi đi
cô đơn
im lặng chẳng thưa gì
trong cha nuôi
nấng niềm hy vọng
ghét hận
xa vời nổi chia ly.
Từng bước ngập
ngừng, từng bước qua
tìm đâu
cho thấy dĩ vãng xa
nâng niu
hình ảnh con yêu quí
cha
trách mọi người, ai trách cha?
Hữu Cao
09/07/02